Tập Thơ : CÁT DƯỚI CHÂN NGƯỜI
1
Cỏ xanh rờn là để lãng mạn
Người sinh ra là để dấn thân
Giành quyền lực là để mua bán
Quan vỗ về là để khoét dân
Gió mơn man là để mơ mộng
Trời đục ngày là để trong đêm
Đời vật lộn là để bay bổng
Anh làm người là để tìm em
Qua bão giông để gặp êm đềm
2
Nắng ban mai ráng tím cuối chiều
Bí ẩn đêm nồng nàn hoa dại
Dấn thân như trẻ thơ cực liều
Mơ hồ gần chập chờn xa mãi
Trong trẻo đến hồn nhiên phiêu diêu
Tha thứ cả sai lầm tàn hại
Dễ đoán như cơn bão đổi chiều
Khó lường như cánh diều mất lái
Bao hờn dỗi rồi bao cưng chiều
Chừng như đến chừng như dừng lại
Người con gái những người con gái
3
Thời bão giá dân nghèo cơ cực lắm
Dẫu sức cùng lực kiệt chẳng sao yên
Tham nhũng vét vực nghèo thêm thăm thẳm
Những ai còn đăm đắm nợ đáp đền
4
Hai con mèo con nghịch như con quỷ
Chú chó Ricky vừa đẹp vừa hiền
Mấy tờ báo rách bỏ đi thật phí
Cắt gọn cây xoà phòng ta sáng lên
Ngoài chợ mớ rau từng ngày tăng giá
Cháu nội bỏ cơm mải chơi la cà
Con trai đi xa tin thưa thớt quá
Cửa xệ xuống rồi khó mở được ra
Đã cao tuổi lắm còn ôm đồm thế
Học trò năm xưa về hưu lâu rồi
Thăm cô giáo cũ khen cô vẫn trẻ
Mỗi ngày thức dậy đón một niềm vui
5
Sáng nay nhìn em rưng rưng nước mắt
Yêu nhiều cô thế còn gì cho em
Gì như đã được và gì đã mất
Có một mùa thu ngơ ngác đi tìm
Năm mươi tư năm đời qua nhanh quá
Trước cửa nhà ta tiếng trẻ nô đùa
Nhìn em quen rồi nhìn em vẫn lạ
Em của bây giờ em của ngày xưa
6
Đã bao lần đầu năm không biết nữa
Ngày nào đây là ngày anh gặp em
Đến bây giờ chưa quên mà thôi nhớ
Ánh trăng non bỡ ngỡ ngả bên thềm
7
Khoa mắt mổ thủy tinh thể
Phòng bệnh nhạc buồn Trương Chi
Vẩn vơ chút sầu dương thế
Loà nhòa khép mở hàng mi
Trên sông trực thăng phành phạch
Gió lay nghiêng ngả hàng cây
Cô y tá cười khanh khách
Cốc nước rót thêm đã đầy
Thế mà rồi nhớ nơi đây
8
Những thơ tình viết riêng cho ai khác
Cứ vận vào như chỉ viết cho mình
Nghe thảng thốt mơ hồ lời gió hát
Mở mênh mông dào dạt một xa xanh
9
Học đòi Bùi Giáng làm tiên
Thơ tình quá thiếu thơ tiền quá dư
Thơ hay đội lốt tù mù
Thơ điên cố mãi mệt đừ không xong
10
Có bao người mình gặp trong giấc mộng
Hy vọng thành ảo vọng quá xa vời
Tia nắng mai chơi vơi đầu ngọn sóng
Hành tinh xa phiêu bạt cát rong chơi
Sống đến chết vẫn nồng nàn quyết sống
Vô cực bay tan tác trong cõi đời
11
Một bóng nhỏ nhoi trong sương đơn độĐã tám mươi năm lang thang đường trần
Chỉ chút lòng nhân giữ làm hạnh phúc
Ở dưới trời kia đang trôi phù vân
12
Vồng ngực Lạng Sơn hương hồi man mác
Eo thon Sài gòn trau chuốt tỏ bày
Khuôn mặt Bắc Ninh mỏng mày hay hạt
Cổ tay Điện Biên vòng bạc thơ ngây
Nữu ước nhà lầu chọc trời san sát
Mát-scơ-va rừng trắng muốt bạch dương
Phiên chợ Ba Tư chang chang nắng đốt
Hoàng hôn Riga tím nhạt trên đường
Gió núi Tân Cương mây lầu Hoàng Hạc
A-ca-pun-cô đêm nhạc giao duyên
Tuyết Alaska trắng trời bàng bạc
Chập chờn Pa-ri đỉnh tháp Ép-Phen
13
Đời cho mình quá mức mình đáng nhận
Dù chỉ là một tia nắng vàng tươi
Xin quỳ gối trước tình người chân thật
Sau tám mươi năm cần mẫn tập làm người
14
Một con người mang ơn một con người nhiều đến thế
Bao khổ đau kết lại thành nụ cười hôm nay
Gánh nặng quá sức người chịu đựng không một lời kể lể
Cỏ cứ xanh lặng lẽ chẳng phơi bày
15
Còn đây một chút nghĩa tình
Cùng nhau san sẻ có mình có ta
Chưa tan hẳn những mặn mà
Nhớ gần rồi lại thương xa bồn chồn
Mơ mơ tỉnh tỉnh chập chờn
Kìa con sóng nhỏ đang vờn trùng khơi
16
Dòng người hối hả xốn xang đường phố
Chú chó chú mèo nhường nhau miếng ăn
Trên bếp lửa reo nước sôi đến độ
Bước chân ngập ngừng quên nhớ băn khoăn
17
Ba mươi nhăm năm mờ nhoà bao kỷ niệm
Còn một giấc mơ bay liệng giữa trời
Còn một mùa thu còn một tình người
Một dự cảm về một thời kỳ vọng
Còn rất xa mà đã là gần lắm
Đừng bi quan chìm đắm đến hụt hơi
Cứ bình tâm chèo lái bạn bè ơi
18
Chưa một dấu thời gian trên vòng cổ
Chưa một chút ưu tư trong ánh nhìn
Chưa một vết chân chim dài đuôi mắt
Chưa một lần trao gửi
trọn niềm tin
19
Nghe giọng nghênh ngang đầy cay độc
Thấy thảm thương thay một kiếp người
Thò thụt loi ngoi trong vỏ ốc
Tưởng mình cao ngất tít mù khơi
Lòng dạ đen thui đầy hằn học
Hả hê bới móc chỗ bùn hôi
Hãy sờ lên gáy đêm đơn độc
Bao hào nhoáng giả
suốt cả đời
20
Thời gian qua đã dài hơn bốn cuộc chiến tranh cộng lại
Bữa cơm nghèo chỉ thuần rau cải luộc rất tươi xanh
Một con thằn lằn trườn nhanh vào sau cây dứa dại
Vườn vải thiều nắng mưa dầu dãi quả ngọt lành
Gã quan chức thập thành đã thạo mẹo luồn sâu kiếm bẫm
Chú bé hồng hào béo mẫm đã vào vai viên thư lại gầy nhom
Cháu gái nghịch ngợm lôm côm đã thành nhà văn giàu sáng tạo
Chàng trai ngang tàng nặng gánh vợ con đã còng lưng lo cơm áo
Những niềm vui không đợi những nỗi đau đón chờ cứ cười nhạo đời ta
Cây ven đường trổ thêm cành xoà tán mát
Nhà láng giềng chan chát tiếng chữa nhà
Bát canh rau tập tàng đậm đà mặn nhạt
Mây vừa bay vừa hát phía trời xa
21
Ba mươi tháng chạp bừng nắng hạ
Chợ hoa ngày Tết quá đông người
Anh lạc em rồi đào bỗng lạ
Bước chân một thoảng hoá xa xôi
Đừng tìm chỉ một cành hoa nở
Mùa xuân lấy cả cũng vừa thôi
Một vùng đất mới còn xa lạ
Lại hút lòng ta tựa chân trời
22
Mỗi hình cây mỗi giọt nước đều nhắc nhở về em
Anh thả mình trầm vào nỗi nhớ
Dòng sông phập phồng như ngực thở
Gió xô mây khép mở dưới trời
23
Khách giang hồ mãi võ Sơn Đông đó
Gặp các anh bên sóng vỗ Đồ Sơn
Những thanh niên vẻ ngang tang sương gió
Bãi biển như mọi khi lỗ chỗ vết dã tràng
Lời dẫn trò băm băm thề chết bỏ
Những pha xiếc thí mạng thành trò chơi
Đặt đá tảng lên ngực người và nện búa
Đến nhát thứ mười còn bốn mươi nhát nữa
Bất ngờ người xem vỗ tay rào lên
Những bác cán bộ già những lính hải quân măng
những thanh niên Hải Phòng ngông nghênh xe cúp
những cô gái nõn nà trong mảnh quần bơi
những bà nội trợ gánh gồng
những em nhỏ bị thôi miên
Thôi hay lắm rồi hoan hô rồi dừng lại
đừng quai búa nữa cho đỡ đau
Cả những người biết chắc chàng trai biểu diễn
không hề đau cũng ùa kêu lên thế
Nhàm chán giật gân hội giang hồ trẻ
Biển như chơi dâng sóng nhẹ vỗ bờ
24
Anh muốn em giũ vóc gầy mảnh mai
Lại thương em đường dài xe cọc cạch
Sài gòn đêm sáng trăng trinh bạch
Anh nhớ em tim đau thắt êm đềm
Mùa xuân tím phong lan
Những cơ nghiệp con con chiu chắt quá
Con số không bắt đầu ra quả
Nghe đi em đất thở vị ngọt bùi
Gió sớm nay thoảng chút bồi hồi
Một bông mai dụt dè e ấp nở
25
Bốn mươi năm trước cầm súng Nam Tiến bảo vệ Sài gòn
lao vào vòng tay Nam bộ chàng trai tơ gặp tình yêu đầu
chiếc lá me hồn nhiên chao vào lòng cô gái đạp xe bon hối hả
Sáng nay mặc quần lính tích-kê trước tích-kê sau
tích-kê đầu gối nhẩn nha đi bộ nhìn người và được người nhìn
giữa trung tâm Sài gòn xanh đỏ tím vàng
Con quái vật cổ xưa không chịu nằm yên trong tủ kính
bảo tàng thì cũng đừng ba hoa trên hè phố
Giữ phẩm chất cho mình là tội ác nhớp nhơ giữ đạo đức
hòng thanh cao là đâm đầu xuống hố
Sống là vùng vẫy nổi chìm ngụp xuống quẫy lên
giữa tanh tưởi mát lành đục ngầu trong veo biển cả
Để oan khuất bất công giảm bớt trong đời
Tiền lương nuôi người ăn lương sống nổi
Những đỉnh cao giặc chiếm mau lấy lại
Mọi lúc mọi nơi người nhìn thấy ở nhau khuôn mặt con người
26
Thế là người sắp đi rồi
Bao nhiêu năm đủ một đời tình yêu
Có ban mai có xế chiều
Rất giàu chờ đợi rất nhiều lặng im
Âm thầm giữ trọn niềm tin
Cho man mác nhớ đắm chìm vào mơ
Có tha thẩn một bơ vơ
Nép vào lá cỏ nương nhờ sương đêm
Có kiên nhẫn ở bên thềm
Tiếng con dế nhỏ gọi miền hư vô
27
Từ xa xưa những mối tình muôn thuở
Không rơi mà tan vỡ cũng thường thôi
Thời gian đóng rồi thời gian lại mở
Con sông quê bên lở có bên bồi
28
Bao giờ cho đến tháng mười
Để người day dứt gặp người làm chi
Bao nhiêu mầm nụ đương thì
Cuốn vào một cuộc ra đi lạ lùng
Dâng thì dâng đến tận cùng
Nhận thì mong nhận tấm lòng mà thôi
Thế rồi người lạc mất người
Bây giờ lại đến thàng mười rồi đây
29
Thế đấy thế là đời thế đấy
Ngọt bùi cay đắng với tình yêu
Vẫn còn mãi mãi đầy tin cậy
Trong đáy lòng trai một dáng kiều
30
Đời nồng đến nhạt chất thơ
Người từng trải đến dại khờ tình yêu
Bâng khuâng sáng ngẩn ngơ chiều
Còn trời đất ấy còn nhiều viển vông
Chừng như thừa một tấm lòng
Thì thuyền lẻ chiếc xuôi dòng tự trôi
31
Lạ lùng thì cũng đến thế thôi
Thấm thía bao nhiêu cái lẽ đời
Không như vậy đấy mà vậy đấy
Sống là mắc bẫy hay giăng bẫy
Thì cũng tan hoang bấy kiếp người
Mà hè cứ cháy trời thiêu đốt
Mà xuân cứ bật những mầm tơ
Mà đông cứ kén ngày rét ngọt
Mà thu cứ rót những mong chờ
Mà người tuyệt vọng vẫn còn mơ
32
Cuộc đời chẳng khác đi đâu
Niềm vui xen với nỗi đau vẫn là
Một người đã khác rất xa
Một người vẫn giữ đậm đà ngày xưa
Biết bao tâm sự cho vừa
Thôi thì im lặng tiễn đưa cuộc tình
Tưởng như mình đã có mình
Chiếc bong bong ảo tan thành hư vô
33
Anh là một người ghen ghê gớm
Nhưng đừng ngại em ơi
Có một chàng trai yêu chỉ ghen với mặt trời
Anh chẳng được thế đâu em ạ
Anh ghen với chính mình anh thôi
Lặng lẽ
Không bao giờ anh vươn lên được đến bản thân mình
Mãi mãi còn dư sức sống và tình yêu
chưa sống và chưa yêu hết
Trong người anh có một người cao hơn anh nhiều lắm
Anh ghen với hắn suốt đời
Em thiên vị thế nào để luôn luôn
hắn vẫn còn cao hơn anh đến thế
34
Thật tình chẳng thể thế nào
Mà sao lại cứ làm sao thế này
Chuyển mùa thoảng chút hơi may
Tan chăng một thuở hương say mơ hồ
35
Lại đã mười năm sắp trôi qua
Liệu có trôi đi hết đậm đà
Cũng thường là thế đời thắng mộng
Dẫu còn phi phỏng một mùi hoa
Mới đấy mà nay thành quá khứ
Rũ bao thương nhớ những đêm dài
Tình cũ thôi đừng vương vấn nữa
Ngày mai muôn thuở vẫn ngày mai
36
Người đi thì cứ đi đi
Người chờ chờ đến bất kỳ thời gian
Người đi gặt lấy mùa vàng
Người chờ còn đủ muôn vàn nghĩa xưa
Niềm vui mấy cũng không thừa
Nỗi đau mấy cũng chưa vừa nỗi đau
37
Ám ảnh như bóng hình người con gái
Khó lay chuyển như tính gàn ông già
Thổi gió vào tình yêu thất bại
Cho thành hoa
38
Khi hình như đang đảo lộn mọi điều
Cứ nói vừa nghe không kêu không thét
Lừa bịp bạo tàn ngu đần xảo quyệt
Để cuối cùng con người biết tình yêu
39
Ngã ba sông rẽ đôi đàng
Bên trong bên đục lỡ làng cả hai
Đêm khuya le lói lửa chài
Mịt mùng nào bíết ngày mai thế nào
Bụi trần lạc giữa trời sao
Mỏng manh đơn chiếc rơi vào hư vô
Từ nơi mộng ảo mơ hồ
Hình như nắng gió vẫn chờ đâu đây
40
Như trọn một đời im chẳng nói
Như không còn thể đợi chờ thêm
Em có nghe chăng trong vời vợi
Trăng tỏ tình trăng ở chân thềm
41
Đừng bao giờ chịu nài xin
Ai xin ai được niềm tin trọn đời
Dẫu khi đổi khác nụ cười
Thời thương nhớ chuyển thành thời lãng quên
Còn ngày thì cũng còn đêm
Còn cơn gió nhẹ động rèm chiều thu
Đôi chim âu yếm đang gù
Trăng như trăng để đền bù cho ai
42
Không có cả thì đừng giành một nửa
Giữ mùa thu đã lỡ để làm chi
Điều nào chẳng tàn đi trong xa cách
Có sức gì vượt thử thách thời gian
Hình như chỉ một chút lòng trong sạch
Một cánh hoa trinh bạch ở trên ngàn
43
Biển còn thổi gió hay thôi
Một cơn giông bão cuối trời lại nhen
Vút băng qua cõi nhân duyên
Gió như tự gió làm nên mặn nồng
Gió còn muốn gió hay không
44
Một chân trời vụt mở bất ngờ
Tình yêu cuốn vào đợì chờ
như con trăn Cà Mau quấn chủ
Một nụ hồng loé ra như đốm lửa
Giữa lá vườn xanh xum xuê mượt mà
Những cơn choáng quen thuộc
thành hơi thở
Thì thầm giữ nhịp đời ta
45
Tưởng chừng đã đủ niềm vui
Đã thừa đau khổ đã nguôi đợi chờ
Thế rồi một thoảng
bâng quơ
Hẹn hò hay chỉ tình cờ gặp nhau
46
Còn cả đấy mà khác nhiều lắm đấy
Bờ cát nay sâu hoáy hố bom
Ta như ngủ một nghìn năm thức dậy
Nỗi đau thành sông chảy trong hồn
Nắng trải thơ trên những trang đảo mở
Trời đại dương mây sóng rập rờn
Thủy triều dâng như niềm hy vọng thở
Ta là cây thông
thương nhớ
hoàng hôn
47
Nhìn như môi nở nụ cười
Nhìn như đêm vắng bồi hồi nhớ mong
Nhìn như chớm lạnh vào đông
Nhìn như trời nổi cơn dông bất ngờ
Nhìn như bóng dáng ngày xưa
Nhìn như thuyền nép bên bờ Hiền Lương
Nhìn từ hòn cuội ven đường
Nhìn sang mái tóc trễ tràng ấp vai
Nhìn ra lượn sóng bên ngoài
Nhìn vào thăm thẳm bầu trời mắt em
48
Bầu trời như giọt lệ
Bói ai như bói Kiều
Mây lạ quen đến thế
Gió quen lạ bao nhiêu
49
Đôi gái trai hôn nhau nồng nàn giữa đường phố Pa-ri Dòng sông Xen thầm thì thóc mách Dậm dật nhạc trong hộp đêm Nữu Ước Sương mù Luân Đôn dày như cháo đặc Máu rừng Châu Phi người ca sĩ nhoáng nhoàng chớp giật trong ánh điện thủy ngân Tiếng súng bắt cóc vỡ toang trời sao Tuy-ranh đang ngủ ngon Lều tránh động đất lề đường Bắc Kinh che chở những cái hôn bổi hổi Gã híp-pi nào chuyếnh choáng say trong vòm tối Bruých-xen Cô gái quần loe ngả đầu vào vai người yêu bên bờ sông Nin Bao nhiêu đại lộ hoàn cầu ngạo nghễ trong sự cũ mèm vi điền tử
Phố nhỏ của ta khoan thai thở
Mùa thu
50
Có lẽ chẳng bao giờ nên đề ngày
Những bài đề ngày cũng không có ngày
Bài nào cũng viết chính cho hôm nay
Hôm nay luôn còn tuy không trở lại
Chẳng phải hôm qua đừng ngại đợi chờ
Ngày mai cũng là hôm nay của thơ
51
Những chiếc là tàn đông mục nát
Trời của ta ngày càng trong hơn
Buổi sáng hạt mưa xuân rất thật
Đẹp bao nhiêu những đôi mắt mỉm cười
Từng ngã tư quen như từng khuôn mặt
Đang hát niềm vui
Ban đêm vì sao xa rất thật
Mùi dạ hương luôn phảng phất trên đường
Vẫn là em nơi anh ngời sáng nhất
Dào dạt tình thương
Chiều nay nắng bỗng òa rực rỡ
Như nắng lần đầu gặp gỡ ngày xưa
Lồng lộng trời cao qua cửa mở
Tiếng trẻ thơ vẫy lên như cờ
Đời đang chín trong màu hoa gạo đỏ
Đỏ phù sa những làn gió sông Hồng
Đỏ chân trời phía Miền Nam rực lửa
Đỏ màu xanh hàng thông
Đất sẽ sạch quang không còn tà khí
Tuổi thời gian luôn trẻ hai mươi
Gió thổi một niềm tin nhuần nhị
Vô biên lòng chung thủy cuộc đời
52
Thủy triều thao thức thâu đêm
Rào rào day dứt êm êm bồi hồi
Gần bên thoắt bỗng xa vời
Gió đưa người đến để người lại đi
Biển vào giấc ngủ thầm thì
Miên man mơ giấc mơ gì về em
53
Ngang đời người chợt tình yêu bùng nổ
Sức phá tung dồn tụ cả vào trong
Chao bồng bềnh giữa thiên hà mênh mông
Một tấm lòng thủy chung cùng đau khổ
54
Ai có ngờ đâu cuối hành trình
Dãi dầu đau đớn đẫm hy sinh
Mỏng manh treo lại đầu ngọn cỏ
Một giọt sương sa mấy ân tình
Giọt sương nặng thế đời nhẹ thế
Biển gọi mơ hồ lúc rạng đông
Muộn màng con đến miền đau mẹ
Quỳ trước bao la để sáng lòng
55
Dạ hương thơm cả khi không có người
Liễu thướt tha cả khi trời tối sẫm
Em cứ vậy mà anh say đắm
Thôi đừng nhìn em ơi
56
Bàn tay ta bỗng nhiên thân quý thế
Còn vương thầm dịu nhẹ một làn hương
Ta xoa lên da mình ô lạ nhỉ
Nghe tình yêu thủ thỉ tự trong hồn
57
Sóng vỗ một mình như thở than
Có tiếng dội trầm trăng vỡ tan
Dào lên ngọn gió trời nghiêng ngả
Nhớ bâng quơ nhớ lúc đêm tàn
58
(Ta sống như một người thừa đau khổ
Nên tâm hồn luôn chan chứa yêu thương
Như mảnh đất quê hương nhòa máu lửa
Càng nâng niu từng ngọn cỏ ven đường)
1
Buổi chiều vàng thành phố vàng Pra-ha
Nắng huy hoàng soi những màu cô-ca cô-la
Một góc đường đã lên rêu Nam-định
Còn loang lổ vết máu người đặc dính
Chương nhà thờ Oét-smin-tơ Luân-đôn
Buông chuỗi âm thanh dõng dạc rất tròn
Trời Quảng-trị những con ma gầm rít
Dưới hầm sâu tiếng trẻ thơ gào thét
Ở Hung-ga-ri trên hồ Ba-la-tông
Cuộc đua thuyền đến hoàng hôn mới xong
Đám cháy na-pan buôn làng Đắc-lắc
Rừng rực suốt ngày đêm về chưa tắt
Một trận đá ban nảy lửa Ac-giăng-tin
Rung cả phố hè thủ đô Bra-din
Lính Nam-hàn gặp cơn mưa Đức-phổ
Giết thì giờ chơi bẻ cụ già gãy cổ
Đêm nay Cung đại hội điện Krem-linh
Say sưa nhìn một cô đào ba-lê mới rất xinh
Dưới những tảng bê-tông ngổn ngang phố Huế
Cần trục lại vừa câu lên một xác hồng con trẻ
Trên những bức tường Vương-phủ-tỉnh Bắc-kinh
Thêm hai nghìn báo chữ lớn Hồng vệ binh
B.52 đánh Vĩnh linh hai đợt
Mái nhà cuối cùng xã Vĩnh-quang sập nốt
Những cửa hàng thủ đô An-giê-ri
Đỏm như người con gái đánh hàng mi
Bom đạn Mỹ trên Củ-chi óng ánh
Giết người xong mảnh vẫn ngời sắc cạnh
Thái-bình-dương trăng mơ màng Xít-nây
Điệu ghi-ta nhịp ba ngà ngà say
Sát vành đai quanh sân bay Đà-nẵng
Chó đánh hơi người sủa lên ăng ẳng
2
Ôi cái giá ta trả cho chiến thắng
Cháu con ta sẽ chẳng bao giờ quên
Thoảng bay đi đôi phút giờ rất nặng
Lòng thèm hờn ta mảng trách anh em
Đất ta bầm đau thương sông ta ngầu máu đỏ
Trời ta cháy căm thù biển ta gào giận dữ
Vẫn đứng đây trái tim đầu tuyến lửa
Ta biết ơn từng viên đạn thỏi đường
Gửi cho ta qua sóng gió đại dương
Ta biết ơn mỗi tấm lòng người mẹ
Thương con ta nên vùng lên chống Mỹ
Đường ta đi rất chung thủy nghĩa tình
Nên bầu trời bão lửa vẫn ngời xanh
Nòng pháo ta rung rinh nhành hoa nhỏ
Nhằm bắn thù ta nhìn rõ ngày mai
Ta vẫn đem ta dâng trọn cho người
59
Sáng đầu năm sương vương hương thương
Em ngủ yên trong vòng tay ấm
Từ mái tôn sần sùi căn nhà gỗ vá thả xuống
tràng pháo
như ngấn lệ sắc đào
như chờ đợi màu sen
Tiếng pháo gan góc tưng bừng ròn tan
Bao bí ẩn lóe lên trong cái hôn chớp lửa
Khói nồng nàn
Em trai choai choai đứng một dáng hào hoa
trước chiếc bơm ngã tư chờ người khách đầu năm
Một chú chó vàng lông xù lon ton dọc hè phố
Tầng mây đủ mỏng để thấp thoáng một mơ hồ hồng
Bất chợt giọt mưa xuân
Pháo những căn nhà đáp lời nhau âm vang pha lê
lóng lánh
Chú bé từ gác năm thả vào trời tiếng nổ tung
một trò chơi siêu thực
một ước mơ tội nghiệp
một niềm tin ngời ngợi con người
60
Trơ trụi những cành cây mùa đông
Cô quạnh một vầng kỷ niệm
Xa tít tắp những vòng chim én
Duy có hoàng hôn tím lại hồng
61
Cứ bay lên vũ trụ mở thiên hà
Cứ lắng nghe cát bụi và muông thú
Cứ tìm đến những phản đời rất xa
Đừng làm hại mầm non vừa mới nhú
Chợ ven đường phơi sắc vàng phật thủ
Màu hồng phai đu đủ chín trái mùa
Xuân tươi non cái gì chừng đã cũ
Với dân nghèo đừng phụ giấc mơ xưa
62
Chiều bảng lảng
Đọc lại thư ngày xưa
Nghèo thế ư
Mà sống bằng dĩ vãng
63
Đời ta ta đặt gọn gàng
Giữa bàn tay ấy muôn vàn cậy trông
Mỗi làn sóng gợn lòng sông
Rung thành nhịp đập tim hồng trong ta
Em như một dải Ngân hà
Hồn anh say uống mặn mà đêm đêm
Ngân hà lúc nổi lúc chìm
Anh yêu anh nhớ mắt em trọn đời
Mùa dông bão lại đến rồi
Ta đem dâng trọn cho người tình ta
64
Vẫn hàng cây ấy con đường ấy
Mà sáng đầu năm chợt ngỡ ngàng
Từ bao giờ cháu duyên dáng vậy
Hỡi em lộng lẫy lướt đi ngang
Xuân mới vừa sang hay đã chín
Mà bao hò hẹn ở lưng trời
Một chút xa xôi dần hiển hiện
Mây ngàn chuyển đến gió trùng khơi
65
Nhớ người nhớ cả khi quên
Yêu người yêu đến chữ tên gọi người
Hoàng hôn sao vẫn sáng ngời
Thu về xanh biếc một trời nhớ mong
Hoa tim lại nở thắm hồng
Mênh mông lại mở sông Hồng lòng ta
Đường xưa trăng rãi nõn nà
Thâm trầm lại tỏa đậm đà dạ hương
Ta đi mỗi bước trên đường
Bâng khuâng sông nước mơ màng đâu đây
Mà từng ngọn cỏ lá cây
Còn vương hơi thở còn say bóng hình
Xa xôi ta gọi thầm mình
Nghe chăng một tiếng nghĩa tình người ơi
66
Gió hun hút gió ngang trời
Mưa lùa ràn rạt bên ngoài mái hiên
Gió mưa quằn quại thiên nhiên
Nồng nàn xuân cứ ấm lên cõi người
67
Anh như đứa trẻ sơ sinh
Em là cái khoảng trời xanh trên đầu
Ngây thơ em bé biết đâu
Suốt đời mơ mãi một màu thiên thanh
68
Ta dừng lại giữa thời say đắm nhất
Đừng nhìn nhau như sắp đến thời xa
Cho năm tháng sau này tròn hạnh phúc
Ta chắt chiu thêm một chút đậm đà
Ta dành dụm một thời yêu trong vắt
Một chân trời khao khát chẳng tràn qua
Một bí ẩn em mang trên lồng ngực
Một mùi hương từ đất thở chan hoà
69
Biết tường tận là không biết
Ngắm hoa có thiết gì hoa
Không hề nói là nói hết
Sáng tỏ hệt như mù lòa
Cứ bình thường mà đặc biệt
Biển đang chết dâng triều cường
Một thoáng thờ ơ tha thiết
Một đời biền biệt vấn vương
70
Anh đánh mất mình trong mắt em
Mùa thu nhả mộng thấm vào đêm
Em gần thế đấy mà xa quá
Phố vắng bình yên ngủ êm đềm
71
Những đêm dằng dặc cô đơn
Xin làm con dế trong vườn nín kêu
Những ngày đằng đẵng quạnh hiu
Xin làm tia nắng xiêu xiêu góc nhà
72
Đôi mắt vẫn lạ lùng đến thế
Pha đam mê trong e lệ ngập ngừng
Còn phía trước hay qua rồi tuổi trẻ
Đuổi và mời đều dịu nhẹ rưng rưng
73
Anh về lại nơi yêu ba mươi năm trước
Cảnh vật gần như nguyên vẹn
Phao trên sóng biển dập dềnh nhịp ngày xưa
Thiên nhiên đậm đà chúng ta
Tảng đá vẫn mang dáng thuồng luồng
vầng trăng vẫn mơ màng giữa bầu trời hò hẹn
Anh nhìn thấy ngực em tì nhẹ lên phao
như thời trẻ anh nhìn mà
không bao giờ thấy
Anh tự nghe mình nhớ em man mác êm đềm
Nỗi nhớ như người bạn thân
lâu ngày không gặp
Ngày xưa anh ngỡ chừng không có em
thì không có cuộc đời này
Nỗi nhớ đau đớn vật vã chẳng biết làm sao
qua nổi một đêm
Anh đã sống một vạn một nghìn đêm
không có em
Nỗi nhớ cả đời người giây lát
Em là ai anh chưa hết phân vân
Thủy triều đêm thì thầm bên cửa sổ
Anh đã hiểu điều gì còn lại trong tiếng gió
Không tình yêu nào không dang dở
Anh nhớ em nỗi nhớ của cuộc đời
74
Có tất cả mà không còn gì cả
Cầm mùa thu tan vỡ giữa nguyên lành
Em lướt qua không biết mình làm mở
Một chân trời vật vã suốt đời anh
75
(Bầy chim sẻ trêm thềm nhà mẹ
Những nỗi đau ta khỏe lên rồi
Chim vẫn còn nhỏ nhoi nguyên thế
Ta vẫn như thuở bé chim ơi)
Có phải chăng ta tự gây ra
cho lòng ta thao thức
Ôi những đêm dài tiếng mọt
Như nhọt nung đau nhức trọn đời ta
Đỉnh cao và đáy vực
Những mùa khô mùa lũ sông Đà
*
Một dòng mưa bắc qua mong đợi
Còi tàu xa khắc khoải trong đêm
Bước chân người tan tầm vồi vội
Mùa đông đi từ biệt bên thềm
Mảnh vá nâu sẫm vai áo mẹ
Dược mạ xuân già úa trên đồng
Vết đạn xé má hồng non trẻ
Bến đò tan quạnh quẽ bờ sông
Kỷ niệm về mát thơm hương bưởi
Chấm chim rung trên nền trời xanh
Bức thư đọng lâu ngày không gửi
Vết thời gian uốn gập thân cành
Tất cả sao đều
Đau giữa lòng anh
*
Những nỗi đau trong vắt
như bầu trời mắt em
Những nỗi đau xanh biếc
như sắc màu tình yêu
Bình minh dậy trời cao rất mở
Nắng hừng trên sóng đỏ sông Hồng
Lại một ngày Việt-nam rực rỡ
Như bông hồng đại đóa nở trên sông
76
Sống bằng những tình yêu không thể
Đau mình không làm đau cho ai
Tuyệt vọng đến tận cùng bản thể
Gặp khởi nguyên cuộc đời
Sống bằng một tình yêu toàn thể
Niềm vui nỗi buồn nhân với người
Thanh thản đến tận cùng bản thể
Gặp mãn khai cuộc đời
77
Vừa người lớn vừa trẻ con
Chuyện trò giọng nói vẫn còn lanh chanh
Thơ như lá nõn trên cành
Hương thanh trên ngực màu xanh trên trời
Bao giờ cho đến tháng mười
Liệu chừng có dám thấy người từ xa
78
Thân này đã xé thành nhiều mảnh
Hầu hạ nhân gian suốt một đời
Từng trải đủ rồi bao ấm lạnh
Lửa hồng canh cánh U chín mươi
79
Nửa đời đến được an yên
Oan khiên gánh chịu truân chuyên nửa đời
Cúi xin tạ tội với người
Còn đây một nửa để trời còn xanh
Mong đêm giấc ngủ yên lành
Để ngày việc nặng phận dành chăm lo
Bỏ qua những chuyện vu vơ
Chỉ xin giữ một mơ hồ bâng khuâng
80
Nhiều khi chờ đợi không chịu nổi
Có lúc tủi thân đến giận hờn
Thương nhớ ngập ngừng màu nắng mới
Heo may vời vợi những nguồn cơn
Chiều tà cô quạnh chim khắc khoải
Đêm khuya đứt nối dế nỉ non
Trời xanh thăm thẳm mà chấp chới
Tim đau buốt nhói vẫn hồng son
Vô tận thời gian mà nóng vội
Một đời say đắm ráng hoàng hôn
Tình yêu lơ lửng hư mà thực
Cỏ lụi hồi sinh lại bồn chồn
81
Rừng bạch dương Nga thu xa vắng
Lẩn khuất hiện về xoa dịu đêm
Pha lẫn ngọt ngào vào cay đắng
Tiếng rao hàng khuya trong bình yên
82
Đáng tội và bị oan
Tham lam và sám hối
Từ chối và nồng nàn
Đàng hoàng và trôi nổi
Rắc rối và giản đơn
Tinh tường và mê muội
Xóc nổi và âm vang
Yên hàn và tiếc nuối
Lọc lõi và ngỡ ngàng
Bàng quan và cứu rỗi
83
Thao thức mà bình yên hơn
Hương hoa sữa thơm quá thể
Dành cho nhau chút tủi hờn
Suốt dọc con đường dâu bể
84
Đau nhói như hạnh phúc
Bỗng bất ngờ được tin
Một làn mây chân thực
Ngẩn ngơ bay đi tìm
Một ngôi sao bất lực
Sáng xanh màu cầu xin
Một khung trời ẩn ức
Trong đáy vực đang chìm
Một mùa thu buốt nhức
Cứ ngậm ngùi nín im
85
Mấy dòng chữ nhỏ mà thế đấy
Bỗng lật nhào đi những chân trời
Ai biết giữa hè mà lạnh vậy
Lòng ta tin cậy lắm người
86
Một ngày qua sao dài sao nặng thế
Bao buồn vui xâu xé nát lòng người
Gió gập ghềnh mưa rập rình không thể
Nào ai người chia sẻ để cầm hơi
Và mạch đời cứ sục sôi lặng lẽ
Và thời gian gọn ghẽ chở chân trời
Và vòm cây cứ hồn nhiên thở nhẹ
Và kiếp người mang mẻ cứ trôi xuôi
87
Bất chấp nỗi đau đã gây ra cho nhau
Quên hết niềm vui đã mang đến cho nhau
Không còn nỗi lo toan suốt đời
những dằn vặt hằng đêm
Không còn mùi ngô nướng
Không còn chuyện giá lương tiền
Không còn màu trời xanh không tưởng
Không còn anh không còn em
Chỉ còn trong suốt
Lặng im
88
Một sớm đầu năm như mọi năm
Gió nghiêng phơ phất hạt mưa xuân
Mềm mại mơn man mùa mơn mởn
Ô cái xanh non vẫn rất gần
89
Anh là nỗi nhớ vĩnh hằng
Em là cái đích cuối cùng ở đâu
Anh là giây phút bắt đầu
Em là dằng dặc đêm thâu đợi chờ
Anh là một thoảng mộng mơ
Em là cả một trời thơ rất gần
Anh là một chuyện không thành
Em là trọn vẹn có mình có ta
90
Anh đau nỗi đau em không đau nữa
Anh buồn nỗi buồn em quên lâu rồi
Anh vui niềm vui em còn bỡ ngỡ
Em là hư ảo nhớ xa xôi
91
Mùa xuân đầy âm vang
Tiếng gà loang loãng đêm mơ hồ tang tảng sáng
Một thoáng rùng mình trong gió thoảng
Một chút se lòng trong sương sớm
Hoa dại mong manh vàng góc vườn hoang
Một ánh lửa nồng nàn nhen xóm nhỏ
Những nụ tầm xuân nhú hồng đầu ngõ
Cá lên đớp sóng sau đêm hạ huyền
Và đất và trời và em
Thanh thanh tiếng chim ngày mới
92
Anh không thể là anh được nữa
Bao nhiêu tan vỡ nghẹt chân trời
Em không thể là em được nữa
Dẫu là gần thế đã xa xôi
Duy chỉ trái tim còn nức nở
Như ngày xưa ấy thuở hai mươi
93
Đất này thân lắm từ xưa
Biển ngời trời ngọc vóc dừa mảnh mai
Người đi phượng đỏ đường dài
Ta là ốc mượn hồn ai bên bờ
Sóng vờn thuở ấy bây giờ
Em là lồng lộng giấc mơ giữa đời
Thì thầm chi đó gió ơi
Để cho nắng đáp những lời lung linh
94
Thì cứ để mùa xuân tự nhiên
Đừng cố làm mùa xuân thêm mơn mởn
Tìm một ánh nhìn bâng khuâng trong em
Chỉ thấy chút hương đêm còn lởn vởn
Tìm một dáng đi bỗng óng ả lên
Một bờ vai chợt mềm xao xuyến
Chỉ thấy em hao gầy cháy như lửa vừa nhen
Mùa xuân đang đến
95
Từ khi tôi biết nhìn những gót chân sen
Tôi thường thầm nói với mỗi người con gái
Anh rất dễ yêu em
Dù chỉ như yêu một vì sao không thể nào vươn tới
Tôi thường theo các cô gái trên đường phố
Nhìn các cô trong mắt các chàng trai
Nơi các cô đẹp hết mình như thế đó
Có cây bàng trong ngõ nhỏ chờ ai
96
Đời đừng như mộng như mơ
Thà như ẩn số vẩn vơ khó tìm
Chẳng cần tô vẽ niềm tin
Để từ cuộc sống cất lên tiếng cười
Đau thì thở nhẹ cho vơi
Ngã rồi thì đứng lên rồi lại đi
Nhân gian suy thịnh có kỳ
Lắng nghe gió nhắn nhủ gì đầu hiên
97
Cái trái tim tội nghiệp
Không biết nói lên lời
Chỉ ngậm ngùi khi vui
Chỉ bồi hồi khi nhớ
Chỉ nức nở khi thương
Chỉ vấn vương khi biệt
Chỉ tha thiết vu vơ
Chỉ thờ ơ gắn bó
Cái trái tim tan vỡ
Đã bao lần không thôi
98
Anh yêu em một tình yêu sôi nổi
Rất say mê mà hay dỗi hay hờn
Em gầy đi cũng là em có lỗi
Giận xong rồi lại thấy quý thương hơn
Anh yêu em một tình yêu trăn trở
Lo lắng về từng hơi thở ngày mai
Mỗi va vấp như một trào sóng vỗ
Nước triều dâng nức nở những đêm dài
Anh yêu em một tình yêu thiên lệch
Rất sẵn sàng chê trách gấp hai lần
Như tuổi thơ càng những gì ưa thích
Càng làm như ta chẳng thiết dừng chân
Anh yêu em một tình yêu non dại
Lòng thơ ngây như nắng trải đầu mùa
Say sưa thếp những sắc vàng hoa trái
Chưa hiểu sao nắng mãi lại thành mưa
Anh yêu em một tình yêu bình dị
Như đĩa cà rất qúi bởi đơn sơ
Thương nhớ lắng dần trong ta nhuần nhụy
Thành quê hương thủ thỉ tự bao giờ
Anh yêu em một tình yêu khám phá
Miền thẳm sâu bừng sáng lóa bất ngờ
Em viết về một hình cây khóm lá
Bỗng xôn xao rung cả một trời thơ
Anh yêu em một tình yêu sinh nở
Chờ mong em là mở những chân trời
Ngửng lên nhìn trời sao như khung cửa
Mỗi bình minh đều bỡ ngỡ tinh khôi
Ta yêu quá nên ta hào phóng lắm
Tình yêu về thành nắng ấm vàng tươi
Trên quá khứ vực đau thương thăm thẳm
Ta yêu nhau một tình yêu mặt trời
99
Sáu tuổi con xưng nhọt giữa gan bàn chân
Bố lặng nhìn con men theo mảnh ao tù
Lẫm chẫm trên đường làng
những chiếc lá mùa thu
đi học
Chiếc áo bông quá dài
Túi xách lệch bên vai
Trễ tràng
Con vốn xuềnh xoàng như máu bố
Từng bước chân con lê dép cao-xu nhỏ
Đất âm rung bom nổ phía chân trời
Giặc đến đó bàn chân con nung mủ
Đạp lên đầu chúng nó
Cũng thường thôi
100
Giọng rên bí ẩn từ lòng thiên nhiên
Tiếng than sinh linh lưu truyền đau khổ
Hồn cỏ hồn cây thổ lộ nỗi niềm
Nhịp rung trái tim ước nguyền dang dở
Lời tha thứ lỗi lầm tan vỡ nửa cuộc đời
Lời tố cáo việc hèn hạ toan xóa chùi giấu sạch
Lời nguyền rủa tội ác không tên cõi người
Lời gào thét oan hồn đòi minh bạch
Lời điêu ngoa con buôn luồn lách xu thời
Lời não nuột cuộc tình chết ngạt
trong ngợp trời ô uế
Vòi vọi cao
hun hút sâu
sáng thế véo von
Rầm rầm đổ
tơi bời vỡ
xói mòn ái lực
Tín hiệu vũ trụ từ bao giờ thúc dục điều gì
Lạnh buốt chuyến ra đi
tít tắp thiên hà xa
hầm hập hố đen gần
vô tận trùng trùng tăng giãn nở
Giã từ không tưởng lỡ tương lai
Đón nhận ban mai này cởi mở
Man dại bừng núi lửa
rừng nham nhở
cỏ khô cằn
Những thành phố kính màu xi-măng
những làng mạc cây rơm mái rạ
Cheo chéo trăng liềm lệch cả câu thề
Cõi u mê loạng choạng bay về miền có thể
Thầm thì biển kể lể
lặng lẽ mây lang thang
Lộc cộc thổ mộ gập ghềnh gõ đường làng
Vi vu a còng ngang tàng vù đường nhựa
Giọng đong đưa thớ lợ
hầm hầm phẫn nộ
hăm hở chân thành
Âm thanh không tốt xấu
Không buồn vui
Bình dị âm thanh
Gió
101
Anh ăn sức khỏe và tuổi đời em
Từng sáng đi chợ từng bữa nấu cơm
từng buổi quét sân từng lần dọn bếp
Giữa hai cơn hen trong đợt mệt tim
Cặm cụi ngày đêm bao nhiêu gắng gỏi
Anh không biết nói
một câu bình thường
Ngưới nói tiếng người anh nói tiếng gió
Lúc dữ cũng hiền lúc nhu cũng cương
Lành như mũi gươm kiêu như ngọn cỏ
Làm một giọt sương thế mà thật khó
102
Thấm đượm tình yêu là lòng biết ơn
Sâu hơn biết ơn là niềm cảm phục
Không tính cho mình một ngày hạnh phúc
Người con gái suốt một đời nhẫn nhục
Suốt một đời hiên ngang
Nuôi nấng người chồng lãng tử lang thang
Dạy dỗ hai con dặm trường kháng chiến
Biết bao nhọc nhằn biết bao vun vén
Những cơn hen tắc nghẽn tiếng thở dài
Vò võ một mình vượt mọi chông gai
Một thân nhỏ gầy miệt mài gánh nặng
Bao phen gian nguy bao lần chiến thắng
Áo bạc màu vừa vặn tuổi bảy mươi
Trước sau chung thủy nỗi người
103
Đi tìm mùa xuân nơi không xuân
Không bánh không hoa không người thân
Ba nén hương thầm bao mong ước
Cô đơn cỏ mượt dưới chân trần
104
Cứ đến dù không ai hò hẹn
Mỗi ngày như một bến tạm dừng
Nhặt từng cọng rác bao vun quén
Cho một giao thừa vui rưng rưng
105
Rồi cũng đến mùa xuân đấy chứ
Đỡ buồn thì hãy nói là vui
Bao nhiêu mưu mẹo bao mồi nhử
Còn chiếc khăn lau cũ để chùi
106
Bí ẩn vừa vô tình vừa cố ý nhập nhoạng tâm linh
Phô phang vừa non nớt vừa dạn dày
rực tình động cỡn
Trợn trừng hàng chục quả tim lợn
trên lờm lợm quầy hàng
Tức tối đội bóng đá đàn anh bị dẫn bàn cuối trận
Lọc lõi người đầu bạc phong trần
lận đận nghiệp không thành
Băn khoăn chàng trai khó đoán ý
cô người tình đỏng đảnh
Lo lắng anh giám đốc doanh nghiệp
đang xuống dốc không phanh
Thê thảm nhan sắc nghèo dâng cả thân lành
cả hồn trinh cho quỷ dữ
Vô cảm người đang tâm viết những câu thơ
quá hữu tình
Thân thương cánh đồng quê ngun ngút vàng
trưa rung rinh mùa gặt
Bâng khuâng đêm Việt Bắc dải suối rừng
róc rách nhịp hành quân
Ngơ ngác chiều Sài gòn bất thần
cơn mưa rào sầm sập
Kỳ dị biển hoàng hôn Nha Trang tím siêu thực
đến rùng mình
Nhẫn nhục con chó hoang lông xù vục đầu
bươi bãi rác
Khủng khiếp khỉ non tươi vừa bị đập vỡ sọ
hút óc trong trận nhậu kinh doanh
Khoái trá kẻ gian manh xoa tay
vừa hoàn thành tội ác
Lừa dối gã gian thương lưỡi thia lia
ngọt nhạt mời chào
Ngơ ngác rừng Tây Nguyên từng hùng vĩ
thâm nghiêm nay xạc xào xơ xác
Đăm chiêu người chủ trì cuộc cạnh tranh
thua được giá quá cao
Ngây thơ trẻ sơ sinh khóc cười chưa biết đời
ngọt ngào đen bạc
Thánh thiện người đàn bà trọn kiếp khổ đau
cho chồng con không thắc mắc vì sao
Từng có nước trên sao Hỏa
đêm nay Cung văn hóa ồn ào ca múa nhạc
Không biết đến bao giờ đến thế nào
là thành đạt cuối cùng
Cũng có thể có loài người khác ở đâu đây
trong vũ trụ mung lung
107
Ngoài phố vọng lời mời mài dao kéo
Vọng tiếng rao bán kẹo bán bánh bao
Thế sự vui thế sự buồn uốn éo
Trời cuối năm nắng héo cả dinh đào
Sao cuộc sống giàu sắc màu đến thế
Sao ngôn từ như quá thể sáo mòn
Hình như vẫn một lẽ đời dâu bể
Mọi nẻo đường cỏ lụi lại tươi non
Có một màu xanh có thể xanh rờn
108
Tụt hậu xa kém người nhiều quá thế
Oan biết bao và công bằng biết bao
Sáng đầu xuân giọt sương như ngấn lệ
Ai ngày xưa tuyên thệ giữa chiến hào
Đất vượt xa những trời cao lãng mạn
Nắng trong veo soi ngao ngán bùn nhơ
Nuôi đại dương mộng mơ coi chừng cạn
Cọng rong rêu nhàn tản cập bến bờ
109
Đổi mới mô hình phát triển đất nước
Bông hoa không tên sáng một góc vườn
Tái cấu trúc nền kinh tế thị trường
Cây ven đường cằn khô thành xanh mượt
Tham nhũng dẫu lan tràn như bệnh dịch
Tiếng chim sâu tinh nghịch cứ hồn nhiên
Nâng tỷ giá cung tiền tăng khuyến khích
Chợ hoa xuân ngào ngạt đóa loa kèn
Xuân ấm áp dịu hiền và quyết liệt
Đường vơi người giáp Tết thở ung dung
Đoá mai vàng một sắc vàng khác biệt
Chân trời xa thân thiết gọi đi cùng
Cỏ xanh rờn nhắn gửi nghĩa thủy chung
110
Dòng đời chừng giảm xô bồ
Thênh thang đường rộng đổi mùa lá bay
Chợ quê quen lạ sum vầy
Dân nghèo gặp được một ngày có hoa
Và ta bỗng gặp được ta
Cần chi tô điểm cao xa vẽ vời
Nhìn nhau tỏ mặt con người
Một lần một thuở một đời gặp nhau